Lý Hạo sửng sốt, hốt hoảng túm lấy đầu Hắc Báo lắc mạnh: "Nhổ ra mau!"
Chết tiệt!
Hôm nay Hắc Báo làm sao vậy?
Bình thường dù đói đến mấy thì nó cũng sẽ không trực tiếp cướp đồ trên tay của hắn như thế.
Xem ra con chó con này khá đê tiện.
Ban đầu tỏ vẻ sợ hãi, thừa cơ Lý Hạo hơi thất thần một thoáng liền nhảy lên cắn mất.
Đây gọi là gì?
Giả vờ yếu đuối khiến ta mất cảnh giác?
Chó ở thời đại này còn biết đấu trí với con người nữa sao?
"A a!"
Hắc Báo ngậm chặt miệng, không hé răng.
Lý Hạo nắm lấy miệng nó, hai chân kẹp chặt người Hắc Báo, không cho nó có cơ hội chạy thoát, cũng không cho nó cơ hội cắn người, tức giận quát: "Đồ vô ơn, tao đã cho mày ăn rồi mà bây giờ mày còn dám nuốt đồ gia truyền của ông đây."
"Nhả ra!"
Lý Hạo túm lấy cổ Hắc Báo, dùng tay còn lại bắt đầu nạy miệng nó.
“Grừ!"
Hắc Báo không hé miệng nhưng Lý Hạo lại khá mạnh, hắn dùng sức ép nó, một lúc sau miệng con chó đã bị Lý Hạo nạy ra.
May mà mặt dây chuyền vẫn còn nằm trong miệng Hắc Báo, chưa bị nó nuốt xuống.
Lý Hạo cạn lời, có chút ghét bỏ, có điều Tinh Không Kiếm quá quan trọng, có bị bẩn thì hắn cũng phải cố móc nó ra. Hắn tức giận đánh lên đầu Hắc Báo một cái.
"Uổng công tao thường cho mày đồ ăn, thời điểm mấu chốt mày lại không nghe lời."
"Chó vô ơn!"
"Nghe nói chó cắn thường không sủa, đúng là nói mày mà."
Lý Hạo mắng thêm vài câu, nhìn thanh Ngọc Kiếm có phần nhầy nhụa nước miếng kia mà không khỏi thấy bất lực.
"Gâu gâu!"
Hắc Báo lại sủa vài tiếng, tuy không xông lên giành mặt dây chuyền trong tay Lý Hạo nữa, nhưng hai mắt nó cứ nhìn chằm chằm vào Ngọc Kiếm, như có chút không nỡ, nỗi sợ hãi trước kia cũng biến đâu mất tăm.
Cái lưỡi vẫn thè ra, có vẻ muốn được tiếp tục liếm Ngọc Kiếm.
Tuy nhiên, Lý Hạo lại vô cùng phản cảm, vỗ lên đầu con chó một cái khiến Hắc Báo đột ngột rụt lưỡi lại.
"Gâu gâu!"
Hắc Báo biết thừa ai mới là chủ ở đây, ngay lập tức, con chó nhìn Lý Hạo với vẻ lấy lòng và cầu khẩn, như thể nó mong hắn cho phép nó được liếm Ngọc Kiếm thêm một lần nữa.
Lúc đầu dĩ nhiên Lý Hạo không thèm để ý, nhưng dần dần thấy biểu cảm kỳ lạ của Hắc Báo, hắn không khỏi nhíu mày.
Thường ngày Hắc Báo rất ngoan ngoãn, hiểu chuyện, bằng không Lý Hạo cũng chẳng tốt tính mà cho nó ăn thường xuyên như thế.
Đôi khi Lý Hạo mang theo thức ăn, Hắc Báo rất thèm thuồng nhưng chỉ cần Lý Hạo chưa kêu nó tới ăn, Hắc Báo chắc chắn sẽ không lao lên cướp thức ăn.
"Mày muốn ăn cái này?"
Lý Hạo giơ giơ Ngọc Kiếm, Hắc Báo hau háu có chút khát vọng nhìn chằm chằm Ngọc Kiếm, lại có chút băn khoăn với lời nói của Lý Hạo, dường như đang phán đoán, rất nhanh sau đó đầu chó bỗng lắc lắc.
"Ủa?"
Lý Hạo ngẩn ra, nó nghe hiểu?
Chó hiểu tính người, nghe hiểu cũng bình thường.
Nhưng quan trọng là lắc đầu sao, không muốn ăn?
Không muốn ăn thì mày cứ nhìn chằm chằm làm gì?
Vừa nãy còn tạp mà.
"Kỳ lạ nha." Lý Hạo lẩm bẩm.
Tinh Không Kiếm chắc chắn có chút đặc thù, hắn đã nghĩ vậy từ lúc nghe được bài dân ca. Nhưng hắn đeo Ngọc Kiếm nhiều năm, cũng có thấy gì lạ đâu.
Hôm nay nổi hứng muốn quan sát kỹ hơn, nên mới lấy ra Ngọc Kiếm quan sát ở bên cạnh Hắc Báo, nhưng kết quả lại xảy ra sự cố.
Nếu không nghe được bài dân ca, khiến hắn nảy sinh hiếu kỳ với Ngọc Kiếm, e rằng dù cả đời Lý Hạo cũng sẽ đeo nó, nhưng chưa chắc sẽ lấy xuống quan sát.
Đương nhiên cũng sẽ không xảy ra chuyện Hắc Báo cướp đoạt.
"Hắc Báo rất muốn thứ này, chẳng lẽ thứ này cũng có sức thu hút đối với Hắc Báo? Chỉ với Hắc Báo, hay đối với tất cả con chó?"
"Rốt cuộc Tinh Không Kiếm có điều gì đặc biệt?"
Lý Hạo bắt đầu suy tư.
Nhân lúc hắn mất tập trung, lần này Hắc Báo không cướp đoạt, chỉ đầu lưỡi đưa dài liếm lên Ngọc Kiếm, khiến cho cả bàn tay của Lý Hạo cũng dính đầy nước miếng của nó.
Lý Hạo cảm thấy vô cùng kinh tởm, lập tức cho nó một cái tát, giận dữ xoa xoa tay trên lông chó.
"Còn tạp bậy nữa thì sau này đừng hòng đoạt đồ ăn từ tao!"
"Gâu gâu!"
Hắc Báo lại lắc đầu, lắc đuôi dữ dối, cứ như đang nói: ‘tui đâu có tạp bậy, chỉ liếm cái thôi mà’.
Lúc này đây, Lý Hạo mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng.
Hắn nhìn thoáng qua Hắc Báo, lại nhìn Ngọc Kiếm, dù sao đã bị con chó liếm bẩn rồi, lát nữa lại phải tắm, còn phải tắm bằng nước sôi mới được.
Suy nghĩ một chút, Lý Hạo lại giơ lên Ngọc Kiếm: "Mày còn muốn liếm?"
Hắc Báo gật đầu!
"Thành tinh?"
Lý Hạo chớp chớp mắt, gặp quỷ cmnr, Hắc Báo trước đây cũng thông minh, nhưng tuyệt đối không giống ngày hôm nay, mình nói cái gì thì nó dường như cũng hoàn toàn nghe hiểu.
Suy nghĩ một lúc, Lý Hạo lại lấy ra Ngọc Kiếm, Hắc Báo cẩn thận nhìn Lý Hạo, nó lại nhanh chóng thè lưỡi ra, liếm Ngọc Kiếm một cái. Đôi mắt chó lại lộ vẻ vô cùng thỏa mãn, dường như chỉ cần được liếm là nó thỏa mãn.
"Hắc Báo sao lại liếm cái này?"
"Ngon lắm sao?"
Lạ à nha!
Khi còn bé Lý Hạo không ít lần liếm cái này, đương nhiên giờ nhớ lại, Lý Hạo bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, từ lúc ba đưa cho hắn thứ này, chưa từng rửa qua lần nào!?
Mình từng liếm rất nhiều lần!
Ở trong tay của ba, hoặc có lẽ qua nhiều năm truyền thừa đã từng bị chó liếm bao nhiêu lần?
Nếu từng liếm... nhưng dù chưa từng liếm, chắc chắn cũng rất bẩn, không biết từng bị bao nhiêu người đeo, mình khi còn bé còn từng ngậm trong miệng.
"Không thể nghĩ, nghĩ thôi cũng thấy buồn nôn rồi!"
Lý Hạo lắc đầu, đừng nghĩ nữa, chỉ cần vừa nghĩ thôi cũng thấy tởm vãi rồi, cứ vờ như không biết là được.
"Hôm nay Hắc Báo có chút khác thường, nhưng cũng chứng tỏ sự đặc biệt của ngọc."
Lý Hạo thầm suy đoán, phán đoán đủ loại khả năng.
Lý Hạo nhanh chóng đứng dậy, trên tay, trên Ngọc Kiếm toàn là nước bọt của Hắc Báo, thôi tắm cái đã rồi nói.
...
Trở lại phòng trong, Lý Hạo tiến vào bếp, rửa tay xong sau đó rót ly nước sôi, ném Ngọc Kiếm vào trong ly nước sôi, cứ khử trùng tiêu độc rồi tính.
Hắn chuẩn bị lát nữa đi đến nhà của Trương Viễn, vẫn nên mang theo Ngọc Kiếm.
Hắn sợ không mang theo sẽ bị người khác đánh cắp, đương nhiên cũng hoài nghi Ngọc Kiếm có phải là bùa hộ mệnh hay không. Lỡ Ngọc Kiếm lại có tác dụng khi gặp phải Hồng Ảnh, Lý Hạo không dám quăng bậy thứ này ở trong nhà.
Năm ngoái lúc Trương Viễn chết, nhưng Hồng Ảnh lại không giết hắn, Ngọc Kiếm này có tác động gì đến việc này hay không thì Lý Hạo cũng không rõ.
Một lúc sau, Lý Hạo lấy Ngọc Kiếm ra khỏi ly nước, lại dùng nước lạnh rửa qua.
Vừa mới chuẩn bị đổ ly nước sôi, bỗng nhiên có thứ gì đó cọ vào chân.
"Gâu gâu!"
Hắc Báo đã vào nhà!
Lý Hạo sợ Hắc Báo rụng lông, lười quét dọn vệ sinh nên bình thường không cho Hắc Báo vào nhà, Hắc Báo cũng thật biết điều, trước này đều không vào, nhưng giờ lại dám vào bếp!
Lý Hạo cúi đầu nhìn xuống thì thấy Hắc Báo đầy vẻ chờ mong, mắt chó cũng nhìn về phía cái ly trong tay của Lý Hạo.
Thứ trong ly chính là nước vừa dùng để rửa Ngọc Kiếm.
Lý Hạo sực nghĩ đến điều gì đó, bèn đặt cái ly xuống đất, Hắc Báo thậm chí bất chấp việc nước rất nóng, bèn lè lưỡi điên cuồng liếm láp.
Dù bị bỏng lưỡi, nhưng nó vẫn không chịu từ bỏ.
"Gì thế này?"
"Nước... nước rửa Ngọc Kiếm?"
Lý Hạo nhìn trong yên lặng, suy đoán ra được gì đó, chẳng lẽ nước rửa Ngọc Kiếm có chỗ nào đặc biệt?
"Cũng không hẳn vậy, khi còn bé mình cũng liếm nhiều lần, cũng đâu phát hiện có gì đặc biệt."
Đương nhiên lúc đã trưởng thành, Lý Hạo không thể nào làm loại chuyện buồn nôn này nữa.
Lý Hạo càng lúc càng kinh ngạc.
Bởi vì dường như hắn đã nhận ra chuyện khác thường, sau khi Hắc Báo uống nước, mắt thường cũng có thể thấy được lớp lông đen khô rối dường như trở nên mượt hơn nhiều.
Mà đuôi của Hắc Báo càng lúc càng quẫy mạnh.
"Nước, nước rửa Ngọc Kiếm!"
"Sức mạnh thần bí?"
"Kỳ quái... chẳng lẽ nói cách dùng Ngọc Kiếm chính là như vậy, ngâm nước uống?"
Lý Hạo ngồi xổm người xuống, lần nữa xoa Hắc Báo, xúc cảm xác thực hơi khác!
Thực sự khác, mượt hơn nhiều, không còn cảm giác khô xơ như trước.
Trong thời khắc này, Lý Hạo đột nhiên nhìn về phía Ngọc Kiếm, bỗng nhiên có chút hồi hộp, chẳng lẽ nói... Ngọc Kiếm ngâm nước xong, trong nước sẽ ẩn chứa sức mạnh thần bí sao?
Phải chăng đó là sức mạnh thần bí mà mình vẫn luôn khát vọng, chẳng lẽ... ở trong chén nước này?
"Nếu đây là sự thực, vậy tôi phải dựa vào một con chó mới phát hiện được tác dụng của bảo kiếm gia truyền?"
Mấu chốt là kiếm này từng bị chó liếm.
Tuy là nước sôi, nhưng Lý Hạo vẫn thấy ghê ghê, đương nhiên nếu thật sự hữu dụng, chó liếm thì đã sao, dù hơi tởm nhưng Lý Hạo cũng không quan tâm.
"Lẽ nào trên Tinh Không Kiếm ẩn chứa sức mạnh thần bí, nhưng bình thường không cách nào hấp thu, chỉ có thể dựa vào ngâm nước mới có thể hấp thu?"
Lý Hạo suy tư một lúc lâu, bộ lông của Hắc Báo trở nên mềm mại hơn nhiều, tuyệt đối không phải vật thông thường có thể làm được. Chắc chắn có liên quan đến sức mạnh thần bí.
Giờ khắc này, Lý Hạo bỗng nhiên có chút dở khóc dở cười, thế tức là hắn nhờ vào một con cho nên mới có thể phát hiện cách chính xác sử dụng Tinh Không Kiếm?
Hắn nhìn về phía Hắc Báo, không nói nên lời.
Lúc này Hắc Báo đã uống hết nước trong ly, có vẻ vô cùng thỏa mãn, quẫy đuôi vui vẻ, trong mắt dường như nhiều chút linh tính trước nay chưa từng thấy.
"Con chó này... dường như thật sự hiểu tính người rồi!"
Lý Hạo chấn động, hiệu quả tốt vậy sao
Sau đó hắn nhìn về phía Ngọc Kiếm, bỗng nhiên có chút nóng ruột, Hắc Báo uống nước xong vẫn không sao, còn mạnh mẽ hơn xưa, còn hắn thì sao?
Mình có thể uống không?
‘Mình uống xong thì có thể trở thành người sở hữu sức mạnh thần bí thần long thấy đầu không thấy đuôi sao?’
Lúc này, nguy cơ đến từ khắp nơi.
Nếu vào lúc này có thể nắm giữ sức mạnh thần bí, đối với Lý Hạo chắc chắn chính là cọng rơm cứu mạng!
"Uống sẽ không chết người chứ!?"
Chắc không đâu, lúc còn bé hắn đã liếm rất nhiều lần, hơn nữa Hắc Báo cũng chỉ là chó bình thường, nó cũng uống, liếm, đâu thấy nó chết.
Hắc Báo không chết, thì xác suất lớn cũng sẽ không độc chết mình.
"Có nên thử hay không..."
Một khi ý nghĩ này nảy sinh, Lý Hạo cũng không kìm được nữa.
Khát vọng có được sức mạnh!
Cái chết của bọn Trương Viễn, chuyện hôm nay bị người theo dõi, Hồng Ảnh, Tuần Dạ Nhân...
Từng câu từng chữ chiếu vào trong não, khiến Lý Hạo vô cùng khát vọng có được sức mạnh, hắn bỏ học để vào Tuần Kiểm Ty, muốn tiếp xúc Tuần Dạ Nhân, thì đã có khao khát với sức mạnh thần bí.
Lúc này, cơ hội đang ở trước mắt, nào thể bỏ qua!
"Tôi phải thử một lần, dù cho thật sự có độc thì cũng chỉ chết là cùng, Hồng Ảnh sắp đến, Tuần Dạ Nhân chưa chắc đáng tin, nội bộ Tuần Kiểm Ty có rận, bên cạnh không có ai giúp đỡ, không thể tin ai... mình còn ngần ngại gì chứ?"
"Chơi!"
Lý Hạo nhanh chóng đưa ra quyết định.
Dùng sức vỗ vào đầu của Hắc Báo, khiến Hắc Báo choáng váng chẳng hiểu gì cả.
Lý Hạo phấn khích nói: “Nếu thật sự hữu hiệu, hữu dụng, Hắc Báo, từ nay về sau không thiếu chỗ tốt của mày, tao sẽ cho mày ăn no nhậu say thoả thích!"
"Gâu gâu!"
Hắc Báo sủa to, trông đôi mắt chó tràn đầy chờ mong, dường như thực sự hiểu tính người, có vẻ nó cũng rất chờ mong cuộc sống hạnh phúc trong miệng của Lý Hạo.